4.9.09

Chuyện đi đẻ (phần II)

Trong phòng sinh
...
Ngày thứ nhất

Vì mẹ thấy vẫn còn khỏe và không có chuyện gì xảy ra hết nên bảo papa cứ bình tĩnh đi làm nhưng khi nghe bác sĩ nói về vấn đề giục sinh thì cũng muốn papa cùng nghe nên mẹ liền gọi điện cho papa. 5 ´ sau papa có mặt..thì ra thì cũng chẳng có gì nghiêm trọng... Họ sẽ bơm vào người mẹ một ống thuốc dạng Gel và trước khi bơm mẹ được yêu cầu đi toilet trước vì trong vòng 2 tiếng đồng hồ mẹ sẽ phải nằm trên giường.
Ống thuốc thứ 1 được bơm vào người mẹ lúc 9 giờ sáng. Mẹ vẫn nằm đo HA và theo dõi CTG, các cơn gò vẫn đều đặn 15 , 20 phút một lần nhưng tuyệt nhiên mẹ không cảm nhận được cơn đau. CTC mới mở được 1 cm .2 tiếng đồng hồ trôi qua ,mẹ được "phóng thích". Có một sản phụ cũng được tiêm thuốc cùng lúc với mẹ thì đang lăn lê bò tòai , khóc lóc ngòai hành lang còn mẹ thì cứ nhong nhong và nhìn  bà sản phụ  ấy với cái nhìn ái ngại vì chẳng có người nhà vào cùng nhưng tron g lòng mẹ thì lo lắng  nghĩ đau đẻ đau đến thế sao ! mặc dù đã đọc rất nhiều kinh nghiệm đi đẻ ở WTT rồi nhưng mọi cái vẫn còn rất mơ hồ đối với mẹ lúc này. Nằm cũng chán (chỉ trừ những lúc nằm đo CTG), đi lại mãi cũng chán mẹ đánh liều "mò" ra cái siêu thị nhỏ gần cổng ra vào để mua tờ báo đọc với cả xem papa đã tới chưa , ra đến nơi mới nhớ chẳng đem theo tiền (Chán !).May quá còn cái điện thọai thế là liền rút ra "buôn dưa " với bác Hoa . Hơn 7 ´ giờ papa vào với hộp Kentucky , đang ăn thì cô y tá vào thông báo chuẩn bị đồ đạc để chuyển lên phòng chờ sinh .. Mẹ mừng quá vì lên trên đó sẽ được đi tắm . Ăn xong , nhận phòng xong mẹ liền đi tắm gội đầu sạch sẽ , tắm xong tinh thần sảng khóai(cólẽ vậy) liền lôi máy ra chụp hình bụng bầu làm kỷ niệm...thế là lại một đêm nữa trong bệnh viện.

Ngày thứ 2


8 giờ sáng mẹ được đánh thức dậy (đang say giấc nồng , ghét cái bà y tá ấy thế). Đồ ăn sáng được bê tận giường , HA đã giảm. Ăn sáng xong thì mẹ lại được đẩy xuống phòng sinh .
9 giờ sáng một ống thuốc nữa lại được bơm vào người mẹ nhưng lần này khác hẳn hôm qua. Khi thuốc vừa được đưa vào người mẹ thì mẹ đã cảm nhận được cơn đau bụng .  Ôi chao ơi là đau ! Lúc đầu các cơn đau còn thưa và chỉ đau ngâm ngẩm nhưng càng về sau các cơn đau càng dồn dập. Lúc đầu mẹ còn chăm chú theo dõi các cơn gò nhưng càng về sau  càng đau , đau đến tóat mồ hôi lạnh ra, chân tay run cầm cập. Chỉ có mình mẹ ở đây, papa vẫn đi làm bình thường  mẹ thấy chưa cần thiết ... Để bớt đau mẹ liền gọi điện thọai cho bác Hoa "tường thuật trực tiếp "trận" đau đẻ ", cả 2 đứa trẻ nhà bác Hoa cũng hưởng ứng nhiệt tình , phán đóan quýêt liệt (nghe cứ như tường thuật trực tiếp trận bóng đá vậy). Lúc này là 10 giờ 10 phut
11giờ , điện thọai sắp h5i ết pin  mà mẹ cũng đau lắm rồi nhưng chưa nghĩ là sẽ đẻ nhưng cũng nhắn cho  papa ăn trưa xong thì vào ngay , cứ từ từ vì chưa đẻ được đâu chỉ vì BS cho phép xuống giường và bắt đi đi lại lại mà mẹ thì cần người dìu đi. Khi mẹ nhình lên điện tim đồ (CTG) của em thì thấy có vẻ em đang ngủ nên liền  vỗ về xoa nhẹ vào bụng gọi "Tũn tĩn ơi ! Dậy đi con để BS đo một chút rồi con lại ngủ nhé". Mẹ vừa dứt lời thì "Bụp". Mẹ sững sờ hết cả người , bàng hòang chẳng hiểu chuyện gì xảy ra , cứ tưởng có chuyện gì xảy ra với con yêu trong bụng vì mẹ đọc trong WTT là hãy cẩn thận khi con đạp mạnh quá  nhưng khi mẹ nhìn lên điện tim đồ của con thì thấy OK  và đúng lúc đó thì một dòng nước ấm nóng chảy ra chân mẹ , mẹ sững sờ lặng cả người thì ra là vỡ ối rồi và mẹ biết em sẽ được chào đời trong thời gian gần nhất . Giọng run run mẹ nhờ  sản phụ giường bên gọi dùm y tá vì mẹ chẳng thấy cái bấm chuông cấm cứu thường ngày vẫn treo trước mặt mẹ đâu cả, cũng may ông chồng sản phụ bên cạnh đã nhanh nhẹn chạy ra ngòai gọi y tá dùm. Cô ytá Nadine vào và xác định đúng là vỡ ối rồi. Mẹ run lập cập vừa đau , vừa sợ gọi điện cho papa vào ngay (lúc này bình tĩnh chạy đi đằng nào mất rồi , chắc giờ G sắp điểm rồi ! ).Lúc này CTC đã mở 5 cm rồi

10 phút sau papa có mặt , mẹ được giải phóng khỏi đống dây dợ lòng thòng và được  papa dìu đi lại ngòai hành lang, mỗi khi cơn gò tới là mẹ lại vít cổ papa xuống , papa phải xốc nách mẹ lên vì 2 chân chẳng đỡ nổi người mẹ nữa(sau này papa mới kêu đau hết cả cổ ...). Đi lại được chừng 5 , 10 phút gì đó thì mẹ lại về giường nằm , yta khám và nói CTC đã mở hết, chuẩn bị sang phòng sinh .Mẹ ngạc nhiên trừng mắt hỏi  cô ytá "Đã mở hết rồi sao ?". Lúc này mẹ mới cảm nhận được tột đỉnh của cái đau liền bảo bố xin một liều giảm đau, không hẳn là thuốc giảm đau mà chỉ là thuốc làm mềm CTC thôi.

Papa dìu mẹ qua phòng sinh số 1 đối diện phòng mẹ đang nằm , khi đi qua giuờng vợ chồng sản phụ  nọ còn được chúc may mắn nữa chứ vì họ vẫn đang chờ đứa con của họ từ 4 ngày rồi mà bé vẫn chưa chịu ra . Mẹ không những đau mà còn buồn ị nữa (dấu hiệu muốn rặn ấy mừ) nên cứ lảm nhảm "Tôi muốn đi toilet , cho tôi đi toilet". Họ không cho mẹ đi toilet mà bắt lên bàn đẻ nằm , ui chao cái bàn đẻ cao thế phải chờ cô ytá  hạ thấp giường xuống mới lên nằm được. Cô ytá lại đi ra nhưng không quên dặn mẹ không được rặn khi không có mặt cô ấy2 ở đó. Lúc này mẹ nhìn đồng hồ đã
1 giờ trưa. Cô Nadie vào chúc 2 mẹ con mình "thượng lộ bình an" vì cô ấy hết giờ làm việc và giao mẹ cho cô ytá mới tên Eva (cô này là ngừơi sẽ đỡ bé sau này). Bà mụ Gundun cũng vào chúc mẹ con mình may mắn , bà ấy tiếc là ko đỡ  cho mẹ được vì bà đã hết giờ làm việc...

Cuộc chiến bắt đầu
  Mẹ đã muốn rặn lắm rồi , các cơn gò ngày mộtt nhiều thêm nữa là con cũng thúc xuống dưới làm mẹ càng đau thêm. Đau thì đau nhưng mẹ không la hét hay khóc lóc vì biết như thế sẽ mất sức, mẹ chỉ lảm nhảm trong miệng "Cho tôi rặn đi ! Tôi muốn rặn".Cô mụ (tạm gọi như vậy) Eva đã trở lại.Mẹ bắt đầu rặn, 1 cơn  , 2 cơn rồi 3 cơn mà con vẫn chưa ra được . Khổ thân con quá vì đầu con nằm trong góc hơi lệch với xuơng chậu nên đường ra của con thêm dài và khó khăn. 2 giờ rồi , đã một tiếng đồng hồ  trôi qua mà 2 mẹ con mình vẫn vật lộn mãi. Đúng lúc này mẹ mới cảm thấy thuốc truyền có tác dụng nên mẹ lơ mơ ngủ . Cô Eva nói với papa rằng để mẹ nghỉ lấy sức để rặn tiếp, mẹ nghe thấy thế liền tỉnh ngủ và nói không muốn nghỉ vì mẹ lo cho con yêu quá nên mẹ lại gắng sức hăm hở rặn. Mẹ lại nhìn đồng hồ , đã 30 ´ nữa trôi qua. Mẹ lại lâý hết sức rặn , mẹ bắt đầu thấm mệt rồi. Mẹ lo cho con quá , mẹ lại lấy hết sức rặn mà con vẫn chưa ra được , đầu con vẫn cứ thụt ra thụt vào(đấy là lý do vì sao con có bứơu máu trên đầu).

Cô mụ Eva đi ra rồi đi vào với 2 người nữa , một người là BS Schmidt mẹ đã quen và người kia là cô mụ khác. Họ hỏi mẹ có đồng ý cho họ giúp mẹ ko , mẹ gật đầu thế là 1 người trèo lên phía trên đầu mê , 1 người đứng bên cạnh lấy hết sức thúc khửu tay vào bụng mẹ để đẩy con xuống dưới, cái chỗ đó tím xanh mất mấy ngày liền. Mẹ ko hiểu sao mẹ lại chịu đau giỏi đến vậy , bình thường mỗi lần BS khám trong là mẹ đã đau co dúm cả người rồi.

1 ! 2 ! 3 ! rặn , cái đầu con ra ra đến một nửa rồi , nghe cô Eva thông báo rằng một cái đầu có nhiều tóc . Lúc này mẹ mới thấy cái đau vỡ òa trong mẹ , đau quá , đau vì bị rách. Cơn gò lại qua đi , chưa lúc nào mẹ mong các cơn gò tới thật nhanh để mẹ lại tiếp tục  được  rặn để cơn đau nhanh chóng qua đi. Bà BS thì bảo chờ cơn gò tới hãy rặn , tiết kiệm sức . Vâng thì mẹ chờ vậy . Papa thì có nhiê5m vụ tiếp nước và đỡ lưng cho mẹ  mỗi khi mẹ rặn và luôn miệng nhắc "Thở đi". Mẹ hít một hơi thật dài và rặn 3 lần liên tiếp bỗng mẹ thấy nhẹ bẫng cả người , nước ấm vỡ òa dưới chân mẹ , lóang thoáng tiếng papa và bà BS nói "Được rồi ! ". Mẹ nhìn vào bụng mình thấy cái bụng như một qủa bong bóng bị xì hơi, mới đây thôi còn căng tròn bóng nhóang thế mà bây giờ xẹp lép, bùng nhùng thấy ghê. Thấy BS chuẩn bị cắt rốn cho em mà papa vẫn còn đứng cầm tay mẹ nên mẹ còn nhắc papa là cắt rốn cho con , vì papa đã nói với BS là muốn được cắt rốn cho con. Sau đó con được mang sang phòng khác làm vệ sinh . 5 ´ sau BS hé cửa hỏi mẹ "Bà có nghe thấy con bà khóc ko ?". Mẹ thì thấy không những con khóc mà còn gào rất to nữa . Một lúc sau cô Eva vào ,đặt con lên ngực mẹ và thông báo con nặng 4000g và dài 51 cm. Mọi người đều lắc đầu và hiểu ra rằng vì sao mà "trận chiến"này kéo dài vậy.Ôi con mới ấm làm sao. Mẹ thì thầm gọi "Mẹ đây , mẹ đây Tũn tĩn của mẹ" thế là con nín khóc ngứơc mắt nhìn mẹ lạ lẫm. Con nằm im nghe ngóng và quan sát xung quanh... Sau đó con được chuyển qua tay papa để  BS khâu cho mẹ.

Ôi cái sự khâu cũng cười ra nước mắt . Một cô BS thực tập trẻ vào bắt tay mẹ và giới thiệu sẽ là người kha6u cho mẹ. Cô í quan sát vết thương một lúc thì đi ra , sau đó đi vào với cô BS phụ tá tên Olivia. 2 người đứng quan sát và 2 cô thầm thi cái gì đó một hồi thì cô BS trẻ tạm biệt mẹ vì có lịch hẹn. Cô Olivia cũng đi ra ngòai và sau đó đi vào cùng ông Bs trưởng khoa. Ông BS này là người khâu cho mẹ vì vết rách to quá . Rõ ràng vừa rồi mẹ rất là đau , đau như đau đẻ mà, ấy thế mà khi ông BS tiêm thúoc tê và bắt đầu khâu  có lẽ ông BS tiêm chưa đủ liều thuốc tê nên mẹ vẫn cảm thấy từng mũi kim khâu, mẹ cứ í á rồi thở hổn hển liên tục hỏi hỏi BS khi nào thì xong , đến nỗi ông BS phải ngừng khâu và hỏi mẹ có đau không , mẹ nói không đau , ông ấy nói không đau sao thở hổn hển thế... hì hì vì sợ nên thở như thế cho bớt sợ.. việc khâu kéo dài  1 giờ đồng hồ. Lúc 5 giờ chiều kết thúc một cuộc vượt biển. Con lại được đón đi kiểm tra sức khỏe (U 1) , Mẹ được papa và cô Eva dìu ra giường và được đẩy về phòng hậu sinh chờ nhận phòng hồi sức .Con lại được đặt nằm cạnh mẹ ngoan ngõan như một con mèo con, mắt mở to nhình xung quanh. Khi mẹ nhình thấy chiếc miệng xinh của con chúm chím là mẹ quên hết những cơn đau mà cách đây vài giờ mẹ đã trải qua...

3 nhận xét:

  1. Đọc bài này nhớ lại lúc mình đi sinh cũng thế mẹ Tũn ạ và mình cũng không quên cái cảm giác may lại ấy, đúng là không đau nhưng cứ thấy mũi kim cứ đâm qua đâm lại. Đúng là phụ nữ chúng mình can đảm thiệt, giỏi thiệt

    Trả lờiXóa
  2. ừ chẳng hiểu sao lúc ấy dồn cả tâm trí đến từng mũi kim đến thế..hay là chuẩn bị tâm lý tốt quá cũng phiền nhỉ mẹ Jen nhỉ !?

    Trả lờiXóa